Sáng / Tối
Gió lùa qua khe cửa sổ hé mở, làm lay động rèm lụa. Tấm rèm trắng nhẹ nhàng bay như mây.
Ngoài tiếng động duy nhất ấy, thời gian trong phòng như ngưng đọng.
Chừng mười giây trôi qua, Tống Úc mới chậm rãi nghiêng người tới gần, chống một tay lên mặt giường, tay kia đỡ lấy eo Yến Đường.
Vóc dáng cậu cao lớn hơn cô rất nhiều, nhưng chỉ khi gần đến thế này, Yến Đường mới lại cảm nhận được áp lực từ sự chênh lệch thể hình.
Vai rộng và cánh tay rắn chắc như tạo thành một chiếc lồng khiến cô không thể trốn bất cứ đâu.
Nhưng Tống Úc không tiến thêm một bước, chỉ cúi đầu, kề sát cô đến mức mũi chạm mũi, môi chỉ cách nhau một giây là chạm vào.
Cậu dường như đang đợi cô chủ động tiến tới.
Yến Đường né tránh, cụp mắt, hàng mi run rẩy, vẫn đang cố gắng sắp xếp lại tình huống hiện tại.
Có lẽ vì cô mãi không động, Tống Úc đợi quá lâu, bắt đầu giục.
Cậu dùng chóp mũi thon gọn khẽ chạm vào mũi cô, da thịt nhẹ nhàng tiếp xúc, hơi thở ấm áp, gần như làm nũng thân mật, hoàn toàn trái ngược với hành động mạnh mẽ.
Nhưng chính cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ấy khiến tim Yến Đường như bị ném một quả pháo nổ tung.
Giây tiếp theo, cô đẩy mạnh Tống Úc ra.
Dĩ nhiên, với sức cô thì không thể đẩy nổi. Tống Úc không ngờ cô phản ứng mạnh đến thế, nhưng vẫn thuận theo lực của cô mà buông ra, ngồi lại xuống ghế.
Lần đầu tiên trong đời Yến Đường phản ứng nhanh đến vậy. Nhân lúc cậu lùi lại, cô lập tức tận dụng lợi thế thân hình nhỏ nhắn, lách qua bên cạnh cậu, chạy đến đứng cạnh cửa.
Tim cô vẫn đập thình thịch, đầu ngón tay nắm tay nắm cửa khẽ run, hơi thở vô thức trở nên gấp gáp.
“Tại sao?”
Tống Úc khó hiểu nhìn cô.
Dù Yến Đường không có nhiều kinh nghiệm đối phó với con trai, nhưng cô vẫn có trực giác cơ bản để phán đoán. Dù có đeo trăm lớp kính lọc với Tống Úc, nếu giờ cô vẫn không hiểu tình hình thì không phải vấn đề kinh nghiệm, mà là vấn đề trí tuệ.
Yến Đường hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?”
Tống Úc không né tránh, nhìn thẳng vào cô: “Chị muốn nghe câu trả lời không? Rồi sau khi nghe xong lại tránh tôi à?”
Trên mặt cậu không hề căng thẳng hay lúng túng. Đôi mắt đẹp ấy ánh lên cái nhìn bình tĩnh, như thể nắm rõ mọi phản ứng của cô.
Khoảnh khắc ấy, Yến Đường bất chợt nhận ra hiểu biết của cô về Tống Úc trước nay có lẽ đã lệch lạc đôi chút.
“Tôi không muốn nghe.”
Cô không cần nghĩ đã nói: “Dù trước đây cậu nghĩ gì, đừng làm chuyện đó nữa, đừng đến gần như thế, đừng nói những lời mập mờ với tôi.”
Cô cố gắng tỏ ra không căng thẳng, ít nhất giữ được vẻ điềm tĩnh của người lớn tuổi trên bề mặt, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi, nhất là khi chạm phải ánh mắt Tống Úc.
Ánh nhìn ấy khiến cơ thể cô căng cứng.
Yến Đường dừng lại một lúc mới lên tiếng lần nữa, khẽ nói: “Đừng dùng chiêu đó với tôi.”
Nói xong, cô đẩy cửa ra.
Tống Úc vô cảm nhìn cô rời đi.
Bên ngoài, gió càng lúc càng mạnh, thổi qua hành lang, mang theo cái lạnh khiến người ta căng thẳng.
...
Tối đó, Yến Đường rời tiệc cùng đoàn người đông, Tống Úc đề nghị đưa cô về nhưng bị cô từ chối.
Khi nói chuyện với cô, cậu vẫn tự nhiên như trước, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, giống hệt sau lần hôn bất ngờ trước đó, khiến người ta không đoán được thái độ thật sự của cậu.
Khi về đến ký túc xá, cô định nhân lúc chưa tắt đèn để xử lý chút việc dịch thuật, nhưng ngồi trước máy tính lại thẫn thờ, đầu óc trống rỗng. Mở tài liệu nửa tiếng mà cô không gõ nổi một chữ.
Dù ban ngày đã dứt khoát từ chối Tống Úc nhưng cô vẫn cần thời gian để hiểu chuyện này.
Những khoảnh khắc mập mờ thoáng qua trước đây, có lẽ cô không cảm nhận sai.
Chỉ là từ lâu, nhận thức của Yến Đường về Tống Úc đã bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi thái độ của Nastya và khoảng cách tuổi tác. Từ khi bắt đầu dạy thêm, cô vô thức xem cậu như một chàng trai nhỏ tuổi, thêm vào đó là sự ngoan ngoãn, nghe lời của cậu, cùng gương mặt dễ khiến người ta xiêu lòng khiến cô luôn tìm lý do để hợp lý hóa những khoảnh khắc ấy.
Nhưng sao cậu lại…?
Yến Đường nghĩ không ra. Rõ ràng xung quanh Tống Úc có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, không thiếu người thích cậu, sao lại cứ nhắm vào cô mà bày tỏ?
Là tạm thời hứng thú? Hay cố ý trêu đùa?
Dù thế nào, cậu nghĩ gì không quan trọng với Yến Đường. Như lời chị họ nói, cô không thể xem là thật, cũng không được nghiêm túc.
Nghĩ tới nghĩ lui, mãi đến ba bốn giờ sáng Yến Đường mới ngủ được, ngủ một mạch đến trưa hôm sau.
Giờ không phải dạy thêm cho Tống Úc, Chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi, ít ra cũng có chút thời gian rảnh. Khi tỉnh dậy, cô xem điện thoại, thấy Tống Úc nhắn tin hỏi liệu cô có còn giận không và xin lỗi cô.
Yến Đường khẽ thở dài.
「Hôm qua tâm trạng tôi hơi kích động, xin lỗi. Nhưng trong công việc, chúng ta vẫn cần giữ khoảng cách thích hợp.」
Tống Úc không trả lời, cũng không biết có phải không vui hay không. Đến tám giờ tối, Yến Đường mới nhận được tin nhắn mới từ cậu, nói tám rưỡi sáng mai sẽ đón cô ở cổng trường như thường lệ.
Công việc thì vẫn phải tiếp tục.
Đã ký hợp đồng, dù chấm dứt cũng phải báo trước một tháng. Dù sao cô tốt nghiệp vào tháng Bảy, tính ra chỉ làm thêm bốn tháng nữa thôi.
Sáng thứ Hai, khi Yến Đường lên xe, Tống Úc vẫn ngồi ở phía trong như trước, đeo tai nghe Bluetooth xem video trận đấu. Thấy cô đến, cậu ngẩng đầu ngay, giọng bình thường hỏi: “Tối qua chị nghỉ ngơi tốt không?”
“Cũng được.”
Yến Đường đáp ngắn gọn, ngồi xuống cạnh cậu, lịch sự hỏi lại: “Còn cậu?”
“Tôi không nghỉ tốt.”
Câu vừa thốt ra, Yến Đường lập tức không biết đáp thế nào, cuối cùng liếc cậu một cái. Cánh tay Tống Úc gác trên tay vịn bên phải, nghiêng đầu nhìn cô.
“Trước khi ngủ đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Cô nói xong liền quay ra nhìn cửa sổ.
Cả hai im lặng suốt đường cho đến khi xe dừng trước cổng câu lạc bộ.
Tống Úc vừa thi đấu xong, đang trong giai đoạn phục hồi sau trận, chuyển dần sang tập luyện thường nhật. Chín giờ đến câu lạc bộ, cậu tập thể lực cường độ thấp rồi vào phòng trị liệu để massage thể thao, kéo dài khoảng một tiếng.
Thời gian này Yến Đường không có việc, ngồi ở khu nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy như có gì đó nghèn nghẹn trong lòng, bứt rứt khó chịu, bèn đi lên tầng trên.
Tầng một là nơi dạy học viên bình thường, đa phần là nhân viên văn phòng trẻ hoặc sinh viên quanh khu Hải Điến, buổi sáng ít người, sân tập trông khá trống trải. Chỉ có Siêu Tử ở cửa tiễn một học viên vừa học xong.
Dù Siêu Tử là võ sĩ chuyên nghiệp, nhưng hiện vẫn đang đánh vòng loại ACL, chưa tạo được tiếng tăm, tiền thưởng ít ỏi, bình thường cũng dạy lớp võ cho học viên câu lạc bộ.
Anh thấy Yến Đường lững thững đi với vẻ uể oải, liền bước lại hỏi: "Sao thế, ai làm cô giáo Tiểu Yến của chúng ta không vui vậy?"
Yến Đường: “Không có đâu, tôi ổn mà.”
Siêu Tử cười nói: “Cô không hiểu rồi, dân trong nghề bọn tôi giỏi quan sát biểu cảm lắm.”
“Còn có cả lý thuyết này sao?”
“Đúng thế, bọn tôi phải quan sát biểu cảm đối thủ trên sàn đấu, đoán xem thằng đó đang toan tính gì. Nếu đối thủ sợ thì lập tức dồn sức đánh cho nó sụp luôn.”
Siêu Tử lấy một đôi găng tay cỡ nhỏ, nói với Yến Đường: “Nào, cô giáo Tiểu Yến, tôi dạy cô đấm bốc, chiêu này hiệu quả lắm, đánh vài cú là hết buồn phiền ngay.”
“Không cần không cần, tôi không có khiếu thể thao, làm mất thời gian của anh.”
Siêu Tử nhiệt tình nhét găng vào tay cô: “Không mất thời gian đâu, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tập thể lực, rảnh rỗi thì rảnh rỗi, đừng ngại! Dùng vận động để giải phóng năng lượng!”
Anh có tố chất của một nhân viên bán hàng xuất sắc. Cuối cùng Yến Đường đeo găng, đi theo anh ra khu vực tập luyện trống.
“Đấm bốc trước tiên phải luyện bước chân, cô xem tư thế đứng của tôi này…”
Yến Đường tập hơn mười phút, quả nhiên đánh được vài cú ra dáng.
Siêu Tử đúng là huấn luyện viên chuyên nghiệp. Bất kể Yến Đường đánh thế nào, anh vẫn đẩy cảm xúc lên cao trào, vừa cổ vũ vừa luôn miệng khen “Tốt!” “Hăng lắm!” “Làm lại lần nữa!”
Khi tung cú đấm, lúc nắm đấm chạm vào tấm đệm, cảm giác dã man được giải phóng khiến Yến Đường thật sự cảm thấy sảng khoái khó tả, như thể tinh thần và cơ thể được kích hoạt lại, tâm trạng bức bối dần tan biến.
“Tốt lắm, nghỉ chút, uống nước đi.” Siêu Tử dừng động tác, cười hỏi: “Cảm giác thế nào? Thoải mái không?”
Yến Đường gật đầu, cũng cười: “Thật sự có hiệu quả.”
Cô vừa quay người, bất ngờ thấy Tống Úc đang tựa vào chỗ không xa, nhìn cô và Siêu Tử.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu đã xong phần trị liệu, tiếp theo…”
Cô vẫn chưa nói hết, Tống Úc đã bước tới, nhận tấm đệm từ tay Siêu Tử, đeo vào tay mình.
Cậu nói với Siêu Tử: “Anh đi tập đi, tôi dạy chị ấy.”
“Không cần đâu.”
Yến Đường vội nói: “Tôi chỉ thử chơi thôi.”
Cô nhanh chóng tháo găng tay, Tống Úc lặng lẽ nhìn cô.
“Cậu cũng có buổi tập thể lực tiếp theo, chúng ta xuống lầu đi.”
Yến Đường tránh ánh mắt cậu, quay người đi xuống trước.
Trong buổi tập tiếp theo, đương nhiên cô phải ở bên cạnh Tống Úc. Dù bây giờ cậu đã có thể giao tiếp nửa Anh nửa Trung với huấn luyện viên, nhưng vẫn còn xa mục tiêu sử dụng tiếng Trung độc lập.
Tuy nhiên, so với trước đây, cô chú ý giữ khoảng cách với Tống Úc hơn, tránh gây hiểu lầm không cần thiết. Ngay cả lúc ăn trưa cùng đội, cô cũng chọn ngồi cạnh Đường Nhụy Tâm.
Bữa ăn lần này là để câu lạc bộ nội bộ chúc mừng thành tích tốt tại kỳ ACL vừa qua, do huấn luyện viên Đường Tề chiêu đãi. Đúng lúc gần đây mọi người không có trận đấu nào, cả đội nhất trí đi ăn thịt nướng Đông Bắc.
Sau khi từ Thái Lan về, Đường Nhụy Tâm luôn cãi nhau với Vương Thiên Minh nên chỉ muốn ngồi cùng Yến Đường. Vừa vào quán, cô ấy kéo Yến Đường ngồi vào vị trí sát tường. Tống Úc đi cùng Đường Tề, nói chuyện suốt đường, đến nơi thì ngồi ở ngoài cùng, cách Yến Đường khá xa.
Yến Đường trò chuyện với Đường Nhụy Tâm suốt, nhưng vẫn cảm nhận được Tống Úc nhìn cô mấy lần khi ngồi xuống.
Cô giả vờ không thấy.
“Tôi mới tìm được mấy blogger có thân hình siêu đỉnh…”
Đường Nhụy Tâm hào hứng chia sẻ về những “kho báu” cơ bắp cô ấy phát hiện trên mạng nước ngoài, còn nói: “Cô cũng lập một tài khoản đi, chúng ta follow lẫn nhau.”
Trước đây, để tìm hiểu thuật ngữ trong giới võ thuật, Yến Đường từng đăng ký một tài khoản để theo dõi các tài khoản chính thức của ACL và UFC. Nghe Đường Nhụy Tâm nhắc, cô liền follow lẫn nhau với cô ấy.
Lúc này, Yến Đường mới phát hiện Đường Nhụy Tâm có rất nhiều bạn bè là võ sĩ trong ngành.
Đường Nhụy Tâm lật ảnh ra cho cô xem, kể về tình hình của các võ sĩ.
“Mấy người này đều là tân binh vài năm gần đây. Đoạn Phong giỏi đánh đối kháng và võ jujustu, Mikhail là kiểu võ sĩ Nga điển hình, ban đầu tập sambo, rất mạnh về vật. Tuy Tống Úc tập luyện toàn diện, nhưng cũng nổi trội ở vật và kiểm soát mặt đất. Cô thấy cách cậu ấy hạ A-tít-chai chính là nhờ chiêu đó. Nhưng phong cách của cậu ấy quá quyết liệt, bùng nổ mạnh ở đầu trận, dễ tiêu hao thể lực quá mức nên tập thể lực của cậu ấy cực kỳ nặng, đến đây cũng tập trung vào đánh đối kháng và võ jujustu…”
Đang nói, Đường Nhụy Tâm mở tài khoản mạng xã hội của Tống Úc.
Tài khoản của cậu không có nội dung cá nhân, toàn là ảnh thi đấu và hoạt động thương mại. Yến Đường thấy bức ảnh cứng cậu chụp cho tạp chí thể thao — Tống Úc dưới ống kính nhiếp ảnh gia khác hẳn khí chất hung hãn trên sàn đấu.
Thân hình cao ráo, ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, khi không cười trông như một quý công tử điềm đạm.
Đường Nhụy Tâm thì thầm với cô: “Tài khoản này do trợ lý của cậu ấy quản lý, nhưng có lần tôi dụ Tiểu Đàm cho xem thử, tin nhắn riêng của tài khoản này nổ tung mỗi ngày. Không nói đâu xa, lần này Tống Úc vô địch ở Thái Lan lại ký hợp đồng với UFC, danh tiếng trong giới bùng nổ, đúng là chiếm hết hào quang ở tiệc tùng…”
Yến Đường hơi bất ngờ: “Đi thi đấu còn có tiệc tùng à?”
“Đúng thế, võ sĩ và truyền thông đều phải giao lưu. Lần sau cô đi xem trận đấu cùng bọn tôi, cũng tham gia luôn.”
Đường Nhụy Tâm thần bí nói: “Mấy bữa tiệc đó thú vị lắm, đảm bảo cô mở rộng tầm mắt.”
Võ thuật là môn thể thao khá kén người xem trong mắt công chúng, nhưng trong giới lại phát triển rất chuyên nghiệp. Cũng như bóng rổ hay bóng đá, vận động viên đỉnh cao luôn đạt được thành công kép cả trên sàn đấu lẫn thương trường, là những đứa con cưng của ánh đèn sân khấu, tận hưởng cuộc sống xa hoa sau khi thành danh.
Yến Đường chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống ấy xa vời vợi.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, mùi thịt nướng trên chảo tỏa hương hấp dẫn. Đường Tề gọi mọi người ăn lúc còn nóng. Yến Đường cầm đũa, ngẩng lên, lại thấy Tống Úc đang nhìn mình.
Cô giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng cô đang làm việc cho Tống Úc, dù có cố tránh cậu thế nào cũng không thể chống lại những lần cậu chủ động tấn công.
Khi công việc xong, Yến Đường lên xe thương mại, nhưng phát hiện tài xế không có ở đó.
Ánh đèn trong xe mờ ảo, Tống Úc đã ngồi sẵn bên trong, không đeo tai nghe, cũng không xem điện thoại. Cô vừa ngồi xuống, cửa xe lập tức tự động đóng lại.
“Sao chị cứ tránh tôi mãi thế? Chuyện đó khiến chị giận vậy sao?”
Cậu nhìn cô: “Nếu thế, tôi phải xin lỗi chị thế nào đây?”
Đôi khi Tống Úc nói chuyện thẳng thắn như phong cách đánh võ của cậu, khiến người ta trở tay không kịp.
Yến Đường chậm rãi nói: “Tôi đã giải thích rồi, không phải giận, nhưng cần giữ khoảng cách thích hợp.”
Tống Úc nhìn cô.
Cô vẫn cảnh giác như ban ngày, phản ứng căng thẳng còn mạnh hơn bất kỳ lần tiếp xúc gần nào trước đây.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một xung động khó kiềm chế, muốn giữ lấy gáy cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện cậu.
— Rõ ràng đã cố không làm cô hoảng sợ, sao cô vẫn muốn tránh?
“Vì tôi không phải kiểu người cô giáo thích sao?”
Yến Đường bất ngờ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cậu.
Cô không ngờ Tống Úc lại hỏi câu này.
Phải trả lời thế nào đây?
Nếu nhất định phải nêu lý do, cô có thể liệt kê rất nhiều —
Cậu quá trẻ, hai người khác biệt quá lớn ở mọi mặt… Quan trọng hơn, cô không tin Tống Úc thực sự thích cô. Còn về phần mình, dù có những phản ứng kỳ lạ khi tiếp xúc gần, đó chỉ là vấn đề hormone.
Đó chỉ có thể là vấn đề hormone.
Vài giây sau, Yến Đường bình tĩnh nói với cậu: “Đúng thế, cậu không phải kiểu người tôi thích.”
Không khí gầb như ngưng đọng, cả hai chìm vào im lặng kéo dài.
Tống Úc không nói gì.
Ánh đèn xe chiếu lên mặt cậu, ngũ quan tinh tế nửa sáng nửa tối, một nửa chìm trong bóng đêm.
Chỉ có đôi mắt lấp lánh ánh sáng lạ thường vẫn luôn nhìn Yến Đường.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Truyện MoBo - https://truyenmobo.com/read/gui-thien-than-nho&chuong=16]
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận